.: Trải Nghiệm Công Thức Do-Have-Be & Be-Do-Have Trong Chụp Ảnh :.
Tương
tự như công thức làm giàu của thầy Menis Yousry:
·
Cách 1 Do-Have-Be: Chúng
ta cố gắng LÀM (DO) để Sở hữu (HAVE) và sau đó sẽ Hạnh phúc (BE)
·
Cách 2 Be-Do-Have: Chúng
ta trải nghiệm Hạnh phúc (BE) sau đó Làm từ Niềm vui, từ Tình yêu (DO) sau đó
chúng ta sẽ CÓ (HAVE).
Đối
với tôi, công thức này cũng có thể áp dụng trong chụp ảnh.
1)
Trước kia tôi cũng thích chụp ảnh, từ hồi sinh viên (1980) tôi được anh trai
tặng cho máy Zenit đen trắng. Tôi nhớ nhiều lần cố gắng chụp nhưng căng thẳng,
mệt mỏi vô cùng. Vì cả buổi chẳng chụp được cái nào ưng ý. Rất muốn chụp nhưng
Lại không thấy Đẹp. Ức chế vô cùng.
Tôi cố
gắng chụp thật nhiều, thử các góc độ hy vọng Có bực ảnh Đẹp. Nhưng chụp mấy
chục tấm mà không được cái nào ưng ý. Chụp xong rất háo hức, mang film đi
tráng, hy vọng nó ảnh đẹp, nhưng sau đó lại Thất vọng.
Nhìn
lại, lúc đó tôi đã theo công thứ Do-Have-Be. Lúc đó tôi CHƯA CẢM NHẬN được CÁI
ĐẸP, tôi chỉ NGHĨ LÀ NÓ ĐẸP. Nghĩ và Cảm nhận khác nhau hoàn
toàn. Nghĩ thuộc về Cái đầu (Tâm trí), Cảm nhận thuộc về Trái tim. Tôi đã chụp
bằng Cái đầu. Cái đầu nghĩ theo logich, theo các tỷ lệ vàng, theo quy tắc, theo
cân xứng một cách máy móc, .v.v. Cái đầu thực sự là MÙ, tôi như người MÙ – cố
gắng chụp thật nhiều hy vọng vớ phải được một bức đẹp. Logich thực sự là
MÙ, cái đầu phân tích được nhưng KHÔNG BIẾT CÁI ĐẸP là
gì.
Do-Have-Be
là cách tiếp cận từ ngoài vào trong, từ Suy nghĩ tới Cảm xúc. Bạn
có thể biết rất nhiều về kỹ thuật, bạn có thể sở hữu máy ảnh chuyên nghiệp, đắt
tiền, bạn có thể chụp rất chăm chỉ, .v.v nhưng theo tôi bạn sẽ không bao giờ
thành công – nếu thành công cũng chỉ là may mắn :-).
2) Gần
đây, nhất là sau khi tham dự các khoá của Thầy Menis Yousry về “Tìm lại Chính
Mình”, .v.v tôi đi theo con đường Be-Do-Have. Tôi đơn giản thả lỏng, thư giãn,
thoải mái và quan sát. Khi nào ngắm vào ống kính THẤY ĐẸP là chụp. Tôi đơn giản
là CẢM NHẬN CÁI ĐẸP và chụp. Tỷ lệ 5 ăn 3. Chụp 5 cái thì 3
kiểu chấp nhận được.
Nhiều
bức mọi người khen đẹp. Nhiều người gọi tôi là Photographer, nhưng thực
sự TÔI KHÔNG BIẾT. Tôi không biết nên cũng không nhận mình là giỏi,
tôi không phải là thợ ảnh! Tôi sử dụng máy ảnh ở chế độ Auto :-).
Đây là
trải nghiệm tuyệt vời. Nó chứng minh công thức của thầy Menis là đúng. Cám ơn
Thầy!
Công
thức này rất đơn giản nhưng mầu nhiệm. Theo tôi điều quan trọng nhất trong chụp
ảnh là KẾT NỐI VỚI CHÍNH MÌNH. Cảm nhận Cái đẹp bên trong và Cái
đẹp chụp qua Bạn!
Tôi
không giỏi, nhưng trong tôi có cái gì đó ĐẸP! Và tôi cũng TÒ MÒ về chính mình
:-)
Theo
tôi, ai cũng có cái đẹp và ai cũng có thể chụp ảnh đẹp nếu Kết nối được với
chính mình!
Buổi
sáng nhìn qua ống kính Tele thấy cả thể giới ở dưới thảm cỏ rất Sống động!
Không đẹp mới là lạ!
Tác
giả: Phạm Ngọc Quang


0 nhận xét:
Post a Comment